"Giấc mơ Hạnh phúc"
Truyện ngắn: Hà Linh Ngọc
I.
“Người về bên ấy ḍng trong
Em xuôi ḍng đục, long đong mạn thuyền
Dở dang, dang dở t́nh duyên…
Đ âu c̣n má thắm, mắt huyền đong đưa
C̣n đâu, đâu nữa ngày xưa
Ḿnh Em ướt đẫm cơn mưa lạc mùa…”
Nàng nhún nhẩy đếm từng bậc thang như ngày xưa mỗi lần đến thăm Anh. Nhà Anh vẫn ở tận tầng 5 khu tập thể tồi tàn gần ngoại ô. Anh bảo, nơi đây có nhiều kỷ niệm từ khi anh c̣n bé xíu nên anh muốn giữ lại tất cả và không chuyển nhà đi nơi khác dù anh thừa điều kiện mua nhà mặt tiền phố lớn.
“Người về bên ấy ḍng trong
Em xuôi ḍng đục, long đong mạn thuyền
Dở dang, dang dở t́nh duyên…
Đ âu c̣n má thắm, mắt huyền đong đưa
C̣n đâu, đâu nữa ngày xưa
Ḿnh Em ướt đẫm cơn mưa lạc mùa…”
Nàng nhún nhẩy đếm từng bậc thang như ngày xưa mỗi lần đến thăm Anh. Nhà Anh vẫn ở tận tầng 5 khu tập thể tồi tàn gần ngoại ô. Anh bảo, nơi đây có nhiều kỷ niệm từ khi anh c̣n bé xíu nên anh muốn giữ lại tất cả và không chuyển nhà đi nơi khác dù anh thừa điều kiện mua nhà mặt tiền phố lớn.
Nàng khe khẽ đẩy cửa, chợt nàng sững lại. Trong nhà, tiếng mẹ anh gay gắt:
- Tao không hiểu nổi mày. Thế giới này hết đàn bà con gái rồi hay sao mà mày đ̣i lấy nó?
Anh im lặng. Mẹ anh ch́ chiết:
- Ngần ấy năm sao mày không quên được nó? Giời ạ. Trai tân ai đi lấy gái nạ ḍng bao giờ?
Anh cầu khẩn:
- Con xin mẹ cho con cưới Thảo. Con đă chờ cô ấy từ lâu lắm - tiếng anh nghèn nghẹn.
Mẹ anh rít lên:
- Mày điên rồi, điên thật rồi con ạ. Mày có biết thiên hạ đang đồn ầm lên không? Chồng nó chết v́ nghiện, chắc ǵ nó không bị Siđa?
Nàng sững người. Chết lặng. Trong đầu nàng mọi thứ như muốn nổ tung. Nàng lao xuống cầu thang. Chạy như ma đuổi… Miệng lưỡi thế gian. Thật khốn nạn. Ngay cả trong những lúc tuyệt vọng nhất nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều ấy bởi nàng có niềm tin mănh liệt vào cuộc sống. Nàng rùng ḿnh khi liên tưởng đến căn bệnh quái ác của thế kỷ. Khó có thể loại trừ…
Nàng đi đi lại lại hàng trăm lần trước cổng khu xét nghiệm. Ánh nắng xiên qua những tán cây rọi vào tóc nàng. Gió xào xạc. Bên trong, một vài bóng áo Blu trắng đi ra đi vào. Nơi hành lang, la liệt những người nằm, ngồi với khuân mặt thấp thỏm chờ đợi. Trời đang nắng nóng mà nàng run lên bần bật. Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Một người, hai người bước ra, từ pḥng trả kết quả. Ánh mắt họ âm u. Khuân mặt họ tăm tối. Một vài người bật khóc. Nức nở. Tu tu. Những tiếng khóc của số phận ngặt nghèo hoà vào ḍng người và xe cộ. Loáng cái, họ biến đi…và ngoài kia đâu đó giữa đời này ai biết được rằng họ đi ra từ khu xét nghiệm HIV. Có mắc bệnh hay không, có trời mới biết. Họ, những bệnh nhân mắc căn bệnh của thế kỷ, vẫn phải sống, vẫn phải tồn tại. Những gă nghiện vẫn ngày đêm ngập trong đống kim tiêm dùng đi dùng lại từ người này sang người khác. Những ả cave vẫn đêm đêm đứng đón và đưa hàng trăm gă đàn ông ham t́m của lạ. Và những nạn nhân bị họ gieo rắc mầm bệnh, vẫn phải lo vật lộn với cơm, áo, gạo, tiền, với trách nhiệm trước con cái, trước cuộc đời…
Nắng đă lên đến đỉnh đầu. Mồ hôi vă ra ướt đầm chiếc áo cánh sen nàng mặc. Vào hay không? ư nghĩ ấy cứ xoáy vào tâm can nàng. Không. Không thể. Nàng thà sống trong nghi hoặc, vẫn hơn. Nàng bỏ chạy. Thật nhanh. Qua con phố nhỏ, t́m một nơi góc khuất. Ngồi. Thở. Nàng cố trẫn tĩnh lại. Tim nàng đập liên hồi. Không, nhất định không.
Nàng thu xếp vài thứ đồ đạc rồi bế con đi. Không lời từ giă. Nàng muốn trốn chạy anh, trốn chạy quá khứ. Mẹ con nàng sẽ đến nơi ở mới. Không có anh, dĩ nhiên, nàng sẽ rất buồn, khổ và sẽ rất nhớ anh. Rất nhớ. Nhưng nàng không thể. Lại một lần nữa nàng quyết định xa anh, nhưng lần này nàng đi là v́ nàng yêu anh và không muốn mẹ con nàng là gánh nặng cho anh. Biết đâu…
Last edited by adaywithmylove on Thu May 29, 2008 1:38 pm; edited 1 time in total