Hum nay Chip vừa đọc 1 teen story rất nhẹ nhàng và cảm động, tặng cả nhà coi như quà Giáng sinh của t nha...
Nguồn: http://kenh14.vn/home/20081223045456865_tm,1cat87/co-tich-mua.chn
Tác giả: Cún con
Cổ tích mưa
2 :00 Am
Mưa … Tưởng chừng những hạt nước lóng lánh kia vội vă trút xuống mặt đất như đang chơi tṛ đuổi bắt.
Trên ban công tầng 3, Linh cảm giác chỉ đưa tay là
với tới cái giọt bé bỏng đang bay lượn giữa không trung nhưng nó lại
thoáng ngần ngại. Mưa chạm vào kí ức và cảm xúc của Linh, nhẹ nhàng như
hơi thở.
CPU vẫn mở, thứ ánh sáng nhạt nḥa khiến không gian
của Linh bé lại. Linh online nhưng để invisible, không chat, như một
thói quen. Mỗi khi ai đó thắc mắc Linh chỉ cười “Tại Linh quen rồi,
thích cảm giác chờ đợi một ai đó”
“I love you till I die, deep as sea, wide as sky
The beauty of our love paints rainbows everywhere we go”
Giai điệu tha êm dịu tha thiết của “Love Paradise” vang lên d́u dặt trong căn pḥng tĩnh lặng.
***
“Tao phản đối, sao lúc nào cũng chỉ tao với Huy trực nhật thế” – Linh phụng phịu.
“Tao đi học thêm, con Hiên đón em, con Thư phải ra
cửa hàng, thằng Tùng đi theo tiếng gọi của mấy trận game không chiến
nảy lửa… và…” Liên liệt kê cái sự vô cùng bận rộn của từng thành viên
trong “đội quân nhí nhố” của chúng nó một cách khá logic cộng với
nghiêm túc có thừa, rồi chớp mắt nh́n Linh.
“Và mày với Huy ngố là hai thành viên xuất sắc nhất
của đội, ở lại trực nhật là hợp quá rồi không cần chỉnh”. Linh lặp lại
cái giọng phân tích hùng hồn của Liên mà như thuộc ḷng.
“Oh yeah, mày thật thông minh, thế nhé, bye cưng”
Liên nháy mắt rồi chạy biến một cách rất chuyên nghiệp không để Linh
kịp phàn nàn thêm câu nào nữa.
Hôm ấy Linh và Huy trực nhật về muộn .Nói là Linh và
Huy th́ cũng hơi quá v́ lần nào cũng chỉ có Huy quét dọn, đổ rác, lau
bảng, Linh chỉ mỗi cái việc ôm cặp, thỉnh thoảng rút máy điện thoại ra
“tự sướng” vài cái trong thời gian chờ đợi Huy xong việc. Dù sao Huy
cũng chẳng dám để Linh làm ǵ kể từ sau phi vụ Linh phi túi rác bay
thẳng từ tầng 3 xuống đầu cô hiệu trưởng khiến Huy bị kỉ luật 3 ngày.
Huy vẫn vậy, luôn nghiêm túc, cẩn thận, Linh thích phá phách th́ Huy
thích dọn dẹp, Linh lanh chanh trong khi Huy lúc nào cũng dịu dàng.
Kiểu “cá tính” đập vào nhau côm cốp ấy nghiễm nhiên khiến Huy và Linh
trở thành một phần không thế thiếu của nhau.
“Cô nương, về thôi ! Con gái mà ngủ gật ḱa” Huy vuốt nhẹ tóc Linh
Linh ngẩng mặt lên, ngáp duyên một cái, rồi cười lém lỉnh…Trận bóng đá tối qua làm Linh mệt lử đử.
Sân trường dải màu nắng, bóng hai đứa đi bên nhau gần gũi…
Huy chở Linh trên chiếc xe đạp màu hồng, tiếng Linh
huyên thuyên những câu chuyện bất tận không đầu không cuối cùng với
tiếng gió, tiếng cây, tất cả quyện lại thành thứ âm thanh khiến Huy
tưởng như không bao giờ có thể thiếu vắng trong suốt 12 năm học cùng
lớp ,ngồi cùng bàn, đi chung một con đường tới trường. Linh bé nhỏ, suy
nghĩ giản dị, không yếu đuối nhưng chưa hẳn mạnh mẽ. Linh hay mắng Huy
hiền lành và yếu ớt.
“Linh thích Huy,
sau này chúng ḿnh sẽ cưới nhau”. Lời hẹn ước hồi trẻ con mà Huy vẫn
nhớ măi đến bây giờ. Mùa hè bố mẹ cho hai đứa đi biển, Linh bắt Huy đi
t́m những con ốc biển có phép thuật. Mặc dù sợ nước nhưng cả buổi chiều
Huy đi ṃ ốc biển cho Linh. Hôm ấy Linh khóc v́ không t́m thấy ốc nhưng
Huy đă đền Linh một viên đá h́nh trái tim be bé ,trắng muốt và sáng lấp
lánh. Huy bảo đó là mảnh vỡ của những ngôi sao ở trên trời nàng công
chúa nào có nó sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc bên người ḿnh yêu thương. Cái
kết trong một câu chuyện cổ tích đọc vội không ngờ lại khiến Linh vui
đến thế, Linh gạt những giọt nước lem nhem trên má và thơm lên trán Huy
rồi khẽ hỏi: “Huy này, thế viên đá có thực hiện điều ước của công chúa
được không”
...
(to be continued)
Nguồn: http://kenh14.vn/home/20081223045456865_tm,1cat87/co-tich-mua.chn
Tác giả: Cún con
Cổ tích mưa
2 :00 Am
Mưa … Tưởng chừng những hạt nước lóng lánh kia vội vă trút xuống mặt đất như đang chơi tṛ đuổi bắt.
Trên ban công tầng 3, Linh cảm giác chỉ đưa tay là
với tới cái giọt bé bỏng đang bay lượn giữa không trung nhưng nó lại
thoáng ngần ngại. Mưa chạm vào kí ức và cảm xúc của Linh, nhẹ nhàng như
hơi thở.
CPU vẫn mở, thứ ánh sáng nhạt nḥa khiến không gian
của Linh bé lại. Linh online nhưng để invisible, không chat, như một
thói quen. Mỗi khi ai đó thắc mắc Linh chỉ cười “Tại Linh quen rồi,
thích cảm giác chờ đợi một ai đó”
“I love you till I die, deep as sea, wide as sky
The beauty of our love paints rainbows everywhere we go”
(Tôi yêu em đến
hơi thở cuối, t́nh yêu sâu như biển lớn, rộng như bầu trời. T́nh yêu đó
sẽ vẽ nên những chiếc cầu vồng ở bất cứ nơi nào ta đi tới)
hơi thở cuối, t́nh yêu sâu như biển lớn, rộng như bầu trời. T́nh yêu đó
sẽ vẽ nên những chiếc cầu vồng ở bất cứ nơi nào ta đi tới)
Giai điệu tha êm dịu tha thiết của “Love Paradise” vang lên d́u dặt trong căn pḥng tĩnh lặng.
Bất giác những ngày tháng của thời cuối cấp quay trở lại, rơ ràng, rành mạch như chưa bao giờ trôi xa.
"Mưa chạm vào kí ức và cảm xúc của Linh, nhẹ nhàng như hơi thở..."
***
“Tao phản đối, sao lúc nào cũng chỉ tao với Huy trực nhật thế” – Linh phụng phịu.
“Tao đi học thêm, con Hiên đón em, con Thư phải ra
cửa hàng, thằng Tùng đi theo tiếng gọi của mấy trận game không chiến
nảy lửa… và…” Liên liệt kê cái sự vô cùng bận rộn của từng thành viên
trong “đội quân nhí nhố” của chúng nó một cách khá logic cộng với
nghiêm túc có thừa, rồi chớp mắt nh́n Linh.
“Và mày với Huy ngố là hai thành viên xuất sắc nhất
của đội, ở lại trực nhật là hợp quá rồi không cần chỉnh”. Linh lặp lại
cái giọng phân tích hùng hồn của Liên mà như thuộc ḷng.
“Oh yeah, mày thật thông minh, thế nhé, bye cưng”
Liên nháy mắt rồi chạy biến một cách rất chuyên nghiệp không để Linh
kịp phàn nàn thêm câu nào nữa.
Hôm ấy Linh và Huy trực nhật về muộn .Nói là Linh và
Huy th́ cũng hơi quá v́ lần nào cũng chỉ có Huy quét dọn, đổ rác, lau
bảng, Linh chỉ mỗi cái việc ôm cặp, thỉnh thoảng rút máy điện thoại ra
“tự sướng” vài cái trong thời gian chờ đợi Huy xong việc. Dù sao Huy
cũng chẳng dám để Linh làm ǵ kể từ sau phi vụ Linh phi túi rác bay
thẳng từ tầng 3 xuống đầu cô hiệu trưởng khiến Huy bị kỉ luật 3 ngày.
Huy vẫn vậy, luôn nghiêm túc, cẩn thận, Linh thích phá phách th́ Huy
thích dọn dẹp, Linh lanh chanh trong khi Huy lúc nào cũng dịu dàng.
Kiểu “cá tính” đập vào nhau côm cốp ấy nghiễm nhiên khiến Huy và Linh
trở thành một phần không thế thiếu của nhau.
“Cô nương, về thôi ! Con gái mà ngủ gật ḱa” Huy vuốt nhẹ tóc Linh
Linh ngẩng mặt lên, ngáp duyên một cái, rồi cười lém lỉnh…Trận bóng đá tối qua làm Linh mệt lử đử.
Sân trường dải màu nắng, bóng hai đứa đi bên nhau gần gũi…
Huy chở Linh trên chiếc xe đạp màu hồng, tiếng Linh
huyên thuyên những câu chuyện bất tận không đầu không cuối cùng với
tiếng gió, tiếng cây, tất cả quyện lại thành thứ âm thanh khiến Huy
tưởng như không bao giờ có thể thiếu vắng trong suốt 12 năm học cùng
lớp ,ngồi cùng bàn, đi chung một con đường tới trường. Linh bé nhỏ, suy
nghĩ giản dị, không yếu đuối nhưng chưa hẳn mạnh mẽ. Linh hay mắng Huy
hiền lành và yếu ớt.
“Linh thích Huy,
sau này chúng ḿnh sẽ cưới nhau”. Lời hẹn ước hồi trẻ con mà Huy vẫn
nhớ măi đến bây giờ. Mùa hè bố mẹ cho hai đứa đi biển, Linh bắt Huy đi
t́m những con ốc biển có phép thuật. Mặc dù sợ nước nhưng cả buổi chiều
Huy đi ṃ ốc biển cho Linh. Hôm ấy Linh khóc v́ không t́m thấy ốc nhưng
Huy đă đền Linh một viên đá h́nh trái tim be bé ,trắng muốt và sáng lấp
lánh. Huy bảo đó là mảnh vỡ của những ngôi sao ở trên trời nàng công
chúa nào có nó sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc bên người ḿnh yêu thương. Cái
kết trong một câu chuyện cổ tích đọc vội không ngờ lại khiến Linh vui
đến thế, Linh gạt những giọt nước lem nhem trên má và thơm lên trán Huy
rồi khẽ hỏi: “Huy này, thế viên đá có thực hiện điều ước của công chúa
được không”
...
(to be continued)